尊崇 [ zūn chóng ]
尊敬推崇:他是一位受人尊崇的学者。
推崇 [ tuī chóng ]
十分推重:推崇备至。杜甫的诗深受后世推崇。
厉崇 [ lì chóng ]
勉励推重。
登崇 [ dēng chóng ]
(一)、举用推尊。(二)、进奉崇敬。
封崇 [ fēng chóng ]
(一)、增大加高。《国语·周语下》:“﹝ 禹 治水﹞ 共(共工)之从孙四岳佐之,高高下下,疏川导滞,钟水丰物,…
作崇 [ zuò chóng ]
1、鬼怪妖物害人。2、人或某种因素作怪、捣乱。
藴崇 [ yùn chóng ]
(一)、积聚;堆积。《左传·隐公六年》:“为国家者,见恶,如农夫之务去草焉,芟夷藴崇之。”杜预 注:“藴,积也…
奖崇 [ jiǎng chóng ]
推许尊崇。
旌崇 [ jīng chóng ]
表彰。
穹崇 [ qióng chóng ]
(一)、高貌。(二)、形容声望或地位崇高。(三)、指高山。
钦崇 [ qīn chóng ]
崇敬。《书·仲虺之诰》:“钦崇天道,永保天命。”南朝 宋 刘义庆《世说新语·雅量》:“郗嘉宾 钦崇 释道安 德…
脩崇 [ xiū chóng ]
修整并推崇。
蕰崇 [ wēn chóng ]
积聚;堆积。《左传·隐公六年》:“为国家者,见恶,如农夫之务去草焉,芟夷蕰崇之,絶其本根,勿使能殖,则善者信矣…
表崇 [ biǎo chóng ]
表彰尊崇。
优崇 [ yōu chóng ]
(一)、优待而尊崇之。(二)、优厚。
极崇 [ jí chóng ]
(一)、极高。(二)、谓极其优厚。
敦崇 [ dūn chóng ]
(一)、崇尚。(二)、浑厚清峻。(三)、结实高大。
贵崇 [ guì chóng ]
尊贵隆盛。
追崇 [ zhuī chóng ]
对死者追加封号。
隆崇 [ lóng chóng ]
(一)、高耸貌。北魏 郦道元《水经注·济水》:“召公 大贤,犹舍甘棠,区区小国,而臺观隆崇,骄盈於世。”(二)…
显崇 [ xiǎn chóng ]
显扬尊崇。
高崇 [ gāo chóng ]
1、高大,高峻。2、指高大宏丽的殿堂。3、犹丰厚。
奬崇 [ jiǎng chóng ]
推许尊崇。清 魏源《武进庄少宗伯遗书序》:“清 有天下百餘年,奬崇六艺之科,表章明经之儒,招徠献书之路。”
勒崇 [ lè chóng ]
在金石上勒名,表示尊崇。
宗崇 [ zōng chóng ]
崇敬。