霜叶 [ shuāng yè ]
(一)、经霜的叶子。(二)、特指经霜变红的枫叶。
霜畦 [ shuāng qí ]
霜天的圃畦。
霜妃 [ shuāng fēi ]
霜女 。借指霜。 元 冯子振 《十八公赋》:“枝不残於霜妃之惨慄,肤不挠於土伯之瘝痌。”按,十八公,指松。
霜风 [ shuāng fēng ]
(一)、刺骨寒风。(二)、指严明的风纪。
霜籁 [ shuāng lài ]
秋籁,秋声。草木摇落的肃杀之声。
霜鲜 [ shuāng xiān ]
洁白明亮貌。
霜署 [ shuāng shǔ ]
御史台的别称。
霜芬 [ shuāng fēn ]
犹霜雰。
霜水 [ shuāng shuǐ ]
犹秋水。
霜高 [ shuāng gāo ]
指秋空高爽。
玄霜 [ xuán shuāng ]
(一)、神话中的一种仙药。(二)、厚霜。
酷霜 [ kù shuāng ]
浓霜。
霜吹 [ shuāng chuī ]
指寒风。
霜英 [ shuāng yīng ]
经霜的花朵。指菊花。
秋霜 [ qiū shuāng ]
(一)、秋天的霜。(二)、比喻白发。
霜侵 [ shuāng qīn ]
(一)、谓白发逐渐增多。(二)、受霜侵凌。
玉霜 [ yù shuāng ]
(一)、秋霜。因其晶莹如玉,故称。(二)、指骏马。(三)、道教语。指津液精气。
霜金 [ shuāng jīn ]
(一)、形容白而锐利。(二)、指白而锐利的爪牙。
凋霜 [ diāo shuāng ]
谓因霜冻而受到损伤。
霜猋 [ shuāng biāo ]
见“霜飆”。
霜议 [ shuāng yì ]
严正的言论。
霜旦 [ shuāng dàn ]
冬晨。
霜云 [ shuāng yún ]
白云。
霜惨 [ shuāng cǎn ]
谓霜色所引起的惨淡情调。
霜翰 [ shuāng hàn ]
指白雁。